Nếu một khi bạn muốn một cái gì đó, bạn phải biết chắc là:
– Năng lực mình đủ có thể thực hiện
– Dám làm
– Kiên trì làm đến cùng, làm khô máo, chết thôi.
Còn năng lực không có, không dám làm, tính cách luôn bỏ cuộc nửa chừng vì không có ham muốn tột bậc cái đó, thì thôi, đừng MUỐN. Phí thời gian vô cùng. Muốn mà không dám làm thì là mơ ước viển vông, đầu óc tào lao, thành người nhảm nhí trong xã hội.
Ví dụ: muốn du học, mà tiếng Anh học không vô vì não “ngu bền vững”, thì phải có sự đột phá trong cách học, ví dụ biến mất vài tháng, lên núi tu luyện, nếu đã tu vài tháng mà vẫn không biết he is, we are là gì, thì thôi, đừng muốn nữa. Có tiếng Anh rồi thì bắt đầu lựa trường, nộp đơn. Nộp miết khi được nhận. Ví dụ vậy. Chứ còn muốn du học, mà không có bất cứ động thái gì liên quan, thì cái muốn đó để làm gì? Để làm gì các bạn nói đi. Mình phải khách quan trọng sự thật đến tận cùng là bản thân mình “vừa lười vừa ngu”, thì thôi, bỏ cái ham muốn du học kia đi, nó là ham muốn viển vông, không bao giờ thành sự thật, chỉ tốn thời gian ngồi nghĩ. Khi có mong muốn tột cùng, thì đi học gì đúng theo cái mong muốn thôi, thích du lịch thì học trong nước hay nước ngoài vẫn du lịch, thích thời trang học thời trang, thích xây dựng học xây dựng….chứ quyết không nay thích học này, mai thích học khác. Mission cuộc đời không thể thay đổi theo thời gian được.
Hoặc mình MUỐN sở hữu 1 cái resort/spa/retreat giữa ruộng như cái Mango Home của dì Nhung, thì phải chọn làm du lịch, các cơ hội ngành nghề khác, tốt cỡ nào mình cũng ko quan tâm. Rồi đi khảo sát đất khắp nơi, làm ở nhiều resort khác nhau để có kinh nghiệm, rồi tích tiểu thành đại, mua đất ven sông ở quê xa, ban đầu mua cái nhỏ dần rồi lớn ra, hoặc rủ mọi người cổ phần nhau làm, về quê làm chứ ở phố làm gì có resort. Ham muốn đến tột cùng nó vậy, không phải “ước muốn có resort” mà đu ở Sài Gòn, nay làm giao nhận, mai làm quảng cáo, mốt làm dệt may, bữa nọ làm giáo dục, bữa kia làm nông nghiệp, bữa quán cà phê, bữa nhà hàng, vô công ty mình thấy ông chủ mình làm nghề này kiếm tiền được cái mình cũng mon men mở ra làm y chang. Thấy người ta bán nhà đất, chơi tiền ảo có tiền, mình cũng lao vô môi giới bất động sản, quánh chứng khoán, chơi tiền ảo. Mất tiền thì chán nản tuột mood, nhưng khi có tiền rồi thì lại thấy không phải cái mình muốn là cái này, cảm giác không thoả mãn cứ khiến mình không vui. Chứ mong muốn tột cùng ngày xưa đâu mà đầu óc xao động vậy?
Khởi nghiệp, nếu muốn, thì phải là ham muốn tột bậc của cá nhân mình, không phải theo phong trào hay nghe ai nói hoặc thấy ai đó làm mà thích. Khi không phải là ham muốn tột bậc, người ta sẽ nản chí, bỏ cuộc khi gặp thất bại (đa số khởi nghiệp thất bại trên toàn thế giới), nhưng qua vài lần thất bại mà vẫn làm tiếp, thì mới thành công (vì họ đã học được bài học từ thất bại của bản thân mình).
Nếu muốn có 1 body đẹp, thì dậy sớm tập gym chạy bộ, ăn uống lành mạnh, thể dục chiếm nhiều thời gian trong ngày. Chưa ai mà không tập luyện thể dục thể thao mà thân hình thon gọn, phong cách nhanh nhẹn, da dẻ hồng hào do máu lưu thông đều đặn,…Nếu mình lười, không kỷ luật, thì thôi không muốn cái đó nữa, gỡ tấm gương trong phòng tắm của mình ra, kẻo đang tắm nhìn vào đấy và ói mửa vì thấy ai đó quá xấu xí trong gương.
Ham muốn tột cùng của mình là 1 gia đình hạnh phúc, thì đánh đổi tất cả việc học hành, sự nghiệp vì gia đình, dù cơ hội ngon ăn cỡ nào cũng say NO. Còn nếu sự nghiệp là mong muốn tột cùng của mình, thì phải hy sinh, đánh đổi hạnh phúc cá nhân như lập gia đình trễ, giữa bữa cơm chiều với chồng/con/bồ ngày sinh nhật của họ và đi ăn với khách hàng quan trọng, chọn đi ăn với khách. Không ai làm việc tốt xuất sắc khi vợ/chồng/người yêu cầm mũ bảo hiểm ngồi chờ trước cửa công ty lúc 5h chiều. Không thể cân bằng được mọi thứ trong 1 giai đoạn cuộc đời.
Không việc gì phải nói ai là mình muốn gì, rồi âm thầm thực hiện cho bằng được. Khi nào được, hẵng nói. Chưa chi đã kể ấp ủ của em, dự tính của em, mong ước của em…lu loa lên rồi người ta hỏi miết. Quê thì lánh mặt, tại miệng nhiều chuyện mà não không chịu làm hoặc năng lực không đủ (cách nói giảm nói tránh của sự thật trong dân gian người ta hay nói là não ngu thấy moẹ).
Các doanh nghiệp tuyển được người có HAM MUỐN TỘT CÙNG/MONG ƯỚC TỘT BẬC với việc phát triển bản thân và doanh nghiệp, mới nên toàn tâm toàn ý đào tạo để thành hạt nhân lãnh đạo sau này. Còn bạn trẻ nào hơi muốn muốn, nay muốn cái này mai muốn cái khác, em chỉ muốn kiếm tiền….thì không đưa vào nhóm elite (tinh hoa) của mình. Họ sẽ bỏ cuộc trong vòng 3 nốt nhạc vì với người đa mục tiêu, đầu óc luôn xao động. Thấy người ta làm gì cũng thấy ham, thấy muốn. Thấy người ta muốn cái này cái kia và nói “em cũng mún vại”.
Chưa doanh nhân nào có trăm tỷ, có cơ sở nhà máy xí nghiệp này nọ…mà mục tiêu kinh doanh của họ là kiếm tiền. Mục tiêu của họ luôn là lớn hơn chỗ kiếm tiền rất nhiều. Còn người mà mục tiêu kiếm tiền thì sẽ mãi mãi cò con qua ngày, không làm lớn được, đơn giản là sợ mất tiền, và cũng không hạnh phúc vì không thoả mãn được ước mơ. Tất nhiên, đọc đến đây, đám đông sẽ cãi, vì với họ “mất tiền thì ai chẳng sợ”. Vì họ không biết có những người không sợ mất tiền, không có nhu cầu tiêu xài gì cá nhân, và hiện đã làm rất lớn. Nhưng do mình chưa biết, chưa gặp, chưa dám….nên chưa tin đấy thôi.
Khi 1 người từ bé đã xác định được ham muốn tột bậc của mình là gì, anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc để thực hiện ham muốn đó.
P/S: Nói cho vui chứ người làm được thì họ đã làm được. Còn người không làm được thì nói cỡ nào cũng vậy thôi, đã sinh ra và não họ lập trình là con gà thì việc tập bay là 1 sự lãng phí. Việc học hành đào tạo tinh thần làm lớn cho mấy con gà là 1 việc lãng phí thời gian và thậm chí bị tác dụng ngược, có khi còn bị chửi ngược.