“Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc,
Nợ tang bồng vay trả, trả vay.
Chí làm trai nam bắc đông tây,
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể.
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
Chí những toan rời núi lấp sông,
Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
Đường mây rộng thênh thênh cử bộ”.
Rồi khi về già thì:
“Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo.
Thảnh thơi thơ túi, rượu bầu” (Nguyễn Công Trứ).
P/S: Người xưa cho rằng, đàn ông sinh ra đời là có 1 sổ nợ với trời đất, gọi là nợ tang bồng, tức ngoài gia đình, phải lo cho xã hội. Nhiệm vụ của 1 người đàn ông phải trả cái nợ ấy, đến ngày cuối thì trang sổ nợ thành trang trắng (trắng tức không còn nợ gì nữa). Đó là thời xưa, còn bây giờ trai gái gì cũng có sổ nợ hết, sinh ra đã mắc nợ. Phải trả một đời.
Nước mình nhỏ xíu trên trái đất, đừng có mở miệng nói xa, khiến đầu óc mình nhỏ hẹp tủn mủn vụn vặt chen lấn giành giật nhau. Cứ đi Tây Bắc Tây Nguyên Tây Nam Bộ…..mà khai phá, làm giàu, đầu óc phóng khoáng rộng mở đến vô tận vô cùng.